Thơ 0287: Khi người say biết yêu
KHI NGƯỜI SAY BIẾT YÊU Xin cạn hết những gì cay đắng nhất Cốc em dâng rượu vẫn ngọt ngào Ta đã uống từ những tháng ngày điên đảo Uống thì nhiều Nào đã hết thương đau. Ta đã có bao lầu đài cao ngất Rương chất đầy vàng ngọc, kim cương Ta cũng có một gia đình vợ hiền, con thảo Sao cứ mãi khát thèm Lời õng ẹo yêu đương? Ta ngụp lặn giữa bạc bài, khói thuốc Xác thịt mập mờ cùng một lũ ma trơi Chúng tán tụng ta: Người Hùng Bất Tử Có đủ chức quyền Và những bóng hoa khôi! ... Ta căm ghét những ngôn từ giả dối Môi mắt dỗi hờn toàn toan tính thiệt hơn Người với người cứ đeo đầy mặt nạ Lời thật lòng Sao phải ướp mật hương thơm? Em cũng thế cứ như một loài rắn độc Biến bao đại gia thành những kẻ không nhà Ta cũng thế cứ như bọ dòi ăn xác chết Vợ con bây giờ Thành kẻ lạ người xa... Xin cạn hết những gì cay đắng nhất Cốc rượu chông chênh bóng địa ngục, thiên đường Uống để chửi rượu pha toàn thuốc độc Uống chỉ để mỉm cười Rượu đúng nước mắt quê hương! Xin tạ lỗi