Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2014

Thơ 0339: Chuyện hai cái bóng

Hình ảnh
Chuyện hai cái bóng Cuối năm Tạm biệt những bất đồng xa xưa Mình dắt nhau về thuở hồng hoang nỗi nhớ Gặp lại em Gặp lại ta Gặp lại chập chờn hai cái bóng.              Ly kem mát lạnh Ánh mắt long lanh Lại thấy nhau trong từng tấm ảnh cũ Lại gặp nhau trong từng trang nhật ký cũ Hai đứa cười nghiêng ngả nắng chiều Hai cái bóng cũng quấn quít liêu xiêu.              Chợt một cái bóng chạy đi Cái bóng còn lại thẩn thờ Ngồi gục khóc Rồi vùng dậy chạy theo...              Ta nhìn em Em nhìn ta Ngơ ngác Mỗi người vội vã đi tìm cái bóng của riêng mình Vội vã chia tay...  2012 (Tập thơ Huyền Thoại Người Lái Đò - NXB Hội Nhà Văn 2013)     Thanh Trắc Nguyễn Văn ----------------------------------------------------------------------------------------- + Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Huyền Thoại Người Lái Đò - NXB Hội Nhà Văn 2013 Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Cô Trần Thị Vinh Đạm, ký ức về một trò chơi tuổi thơ

Hình ảnh
CÔ TRẦN THỊ VINH ĐẠM – KÝ ỨC VỀ MỘT TRÒ CHƠI TUỔI THƠ 1. Ký ức về một trò chơi tuổi thơ: Trong trường THPT Võ Thị Sáu cô giáo dạy văn Trần Thị Vinh Đạm luôn là một cô giáo vui vẻ và lạc quan. Trong một lần khi nhà trường tổ chức cho cán bộ công nhân viên trường đi du lịch ở Phú Yên, tôi cùng các bạn đồng nghiệp được nhiều lần trò chuyện với cô Đạm mới biết cô cũng là một người đa cảm và luôn còn giữ trong lòng rất nhiều ký ức về tuổi thơ ở Đà Loan, quê hương của cô. Ngày ấy, Đà Loan quê của cô Đạm còn nghèo lắm. Đà Loan là một xã nghèo heo hút miền núi, thuộc huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng. Cũng như bao đứa trẻ khác trong xã, tuổi thơ của cô Đạm là một tuổi thơ nghèo khó. Xã của cô thời bấy giờ là một vùng đất kinh tế mới, điện còn không có thì nói gì có đến các tụ điểm vui chơi giải trí khác. Trò chơi của cô và các bạn thường là bắt cua đồng và chuột đồng. Tuy vui nhưng quần áo, đầu tóc đứa nào cũng bị lấm lem bùn đất. Trò chơi mà cô Đạm thích nhất lại chính là trò chơi “làm cô giáo”.