Bình bài Thơ ế
Bình bài THƠ Ế của Thanh Trắc Nguyễn Văn Thơ là tinh túy của ngôn ngữ, là nét đẹp của tâm hồn. Nhà thơ đem thơ đi bán là chuyện bình thường. Bất bình thường ở đây là nhà thơ lại đem thơ đi bán ở những nơi người ta không còn quan tâm đến thơ nữa. Đầu tiên nhà thơ rao bán thơ ở “phố đông người” chỉ toàn là “giai nhân” với “người mẫu”. Dĩ nhiên những người này đâu có ai quan tâm đến thơ! Họ chỉ lo trang điểm, lo tìm những trang phục đắt tiền sao cho hợp thời trang. Cái họ cần là sàn diễn, là những cuộc thi sắc đẹp. Câu thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn thật chua chát: “Giai nhân, người mẫu xúm cười… Không mua!” Tinh ý một chút chúng ta sẽ hiểu ai đang cười ai? Họ đang cười nhà thơ hay nhà thơ đang cười họ? – Những người “văn hóa lùn”? Tiếp đó nhà thơ lại đem thơ rao bán trước cổng chùa. Chùa là nơi để thiền, để thấm nhuần đạo Phật. Mãn Giác Thiền sư đã từng để lại hai câu thơ nổi tiếng: “Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận Đình tiền tạc dạ nhất chi mai” (Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng