Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2017

Thơ vui về đám cưới

Hôm nay đám cưới của em Họ hàng hang hốc đến xem rộn ràng Đáng nhẽ pháo nổ đùng đoàng Nhưng vì cấm pháo, cả làng im re Tám giờ có 1 chiếc xe Cắm đầy hoa hoét le te đi vào Trẻ con bu tới ào ào Đứa thì sờ lốp, đứa vào bóp phanh Mẹ em la ó thất thanh “Tiên sư bố lũ trẻ ranh quê mùa ” Bố em thấy thế nói đùa Bà lên thành phố mới vừa mấy năm Trang điểm thuê hết năm trăm Đang từ đầu ngõ xăm xăm đi vào Gặp ai cũng toét miệng chào Thì ra éo biết đứa nào cô dâu Chín giờ khách khứa đã bâu Ồn ào náo nhiệt như trâu xổng chuồng Cô dâu trang điểm trong buồng Một lũ gái gú dựa tường đứng xem Mười giờ đã thấy bem bem Xe nhà chú rể màu kem, đi vào Chú rể đáng mặt anh hào Cao đúng mét rưỡi, đang chào bà con Chủ hôn đứng dậy lon ton Quát tháo inh ỏi như còn thanh niên Hai họ chào hỏi liên miên Cô dâu chú rể thì đần mặt ra Mong sao đám cưới qua loa Để đêm hí hí, thế là xong phim Bao năm mỏi gối đi tìm Giờ coi như đã chết chìm cùng nhau Chủ hôn nói một lúc lâu Bỗng nhiên Mic tịt ( đầu dây bị chờn) Chả biết

Yêu đi em

Có phải đông về..làm em thêm lạnh Gió Bấc thoáng qua..càng chạnh lòng hơn Chờ đợi chi "hỡi trái tim cô đơn?" Mà không yêu cho đong đầy hơi ấm Yêu đi em, bàn tay có người nắm Dìu dắt nhau trên phố lắm người qua Rồi cùng nhau vượt những chặng đường xa Tay trong tay thiết tha từng khoảnh khắc Yêu đi em, cho môi mềm khao khát Nụ hôn nồng đang rạo rực vì yêu Rồi cách xa lòng nhung nhớ thật nhiều Gom nổi nhớ bấy nhiêu cho là đủ Yêu đi em, để có từng giấc ngủ Người thức khuya, người nhắn nhủ "ngủ đi.." Rồi đôi lần biết bảo vệ, chở che Biết quan tâm, lắng nghe lời tường tận...!!

Lý sự FA

Hình ảnh
Đậu phụ thì phải chấm tương Lớn rồi mà chẳng người thương...nhục dần Một là Thị Nở giáng trần Hai là đầu óc cù lần dở hơi Thứ ba tính cách khác người Chẳng ai mê nổi ...nên đời FA Sau đây định nghĩa sơ qua Tâm tư các bác FA như này FA thường nói rất hay Ế trong tư thế akay...đổi thành Ế là xu thế hiện hành Đó là phương pháp bóp phanh gia đình Đừng ai giục kiếm người tình Bản thân cũng sót cửa mình...tuổi cao Rõ ràng mở cửa vườn đào Thế mà chẳng có ma nào ghé thăm FA rảnh rỗi chỉ nằm Hiếm khi dạo phố, ngắm trăng, ra đường Bởi vì nhìn họ yêu thương Ngẫm cho số phận ẩm ương đau lòng Năm nào cũng có mùa Đông FA ít tắm vì không ai gần Thơm hay ghẻ lở toàn thân Chả ai để ý... hóa đần chẳng xa Nào thì mùng 8 tháng 3 Valentine nữa rất là đông vui FA chăn đắp ngủ vùi Bởi vì chả biết mua vui chỗ nào Thế nên nói đại là tao Không phải quà cáp đứa nào tốn xu Thực ra vò tóc rối xù Hận trời có mắt như mù cắt duyên FA thường rất ưu phiền Tung "sờ ta tút" thỏa niềm cô đơn Mua vui nhưng hóa bu

Những kẻ lang thang đi tìm cái "tôi"

Hình ảnh
Khoảng 3 đến 4 năm về trước, nghe cái từ “phượt” sao nó bình thường và dung dị lắm, thậm chí lúc ấy vẫn còn nhiều người chưa biết tới phượt, hay đi phượt là đi gì, đi như thế nào. Trên những chuyến lang thang của mình, những nơi tôi ghé qua; xin ở nhờ; ghé trọ, nếu ai đó có hỏi rằng tôi là dân phượt(?), tôi luôn vui vẻ gật đầu và nở một nụ cười kiêu hãnh! Những người lớn tuổi thường thích chuyện trò với những kẻ “lỡ đường” như tôi, hoặc chí ít, đó là phép lịch sự và tấm lòng mến khách. Bên mâm cơm, tôi luôn trả lời câu hỏi “đi đâu?” của họ một cách đơn giản và dễ hiểu nhất: “Dạ, con đi chơi; con đi dạo; con đi lang thang chụp hình cho vui thôi,…” Và dẫu không bao giờ trả lời rằng mình đi phượt, tôi cũng chưa bao giờ phủ nhận nếu có ai đó tự gán cho mình cái “danh hiệu” ấy. Bởi, nó chẳng có gì xấu xa cả, thời điểm đó, phượt chỉ là một trong những tên gọi đơn thuần của những người ham mê du ngoạn. Nhưng… tự bao giờ những gã lữ hành lại trở nên nổi bật và đáng chú ý đến thế? Tiếng thơm ch

Tình Bạn

Năm tháng cứ đầy lên. Tình bạn Cũng đầy lên những kỷ niệm thân yêu Những mẩu thư viết vội cuối chiều Gài lên cửa, đợi người về sẽ đọc Trong cả những ước mơ ta không đơn độc Có bạn thân bên cạnh cùng mơ Cùng luận bàn về thời cuộc… ngây thơ Cùng tưởng tượng bao điều ngốc nghếch Cùng kể cho nhau câu chuyện không đoạn kết Về mối tình chớm nở trong tim Và một vài lần ta bỗng lặng im Cứ ngồi thế đến khi chiều tắt nắng Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi Khi tôi vui cũng nghe tiếng bạn cười Khi đau đớn, tôi nhìn ra cửa sổ Những tin nhắn bay qua khung cửa Chạm vào tôi âu yếm, vỗ về Trái tim tôi vui sướng lắng nghe Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý nghĩ Tình bạn có bền hơn tình yêu không nhỉ? Chẳng đam mê, cuồng dại trong hồn Chẳng nhớ nhung tím thẫm cả  hoàng hôn Chẳng làm má rực lên màu lửa Tình bạn là ngôi nhà không khóa cửa Ta bước vào nào ngại ngần gì Nhận ấm êm rồi lại bước chân đi Đường xa lắc tìm riêng mình  hạnh phúc …

Hoa và ngày 20/11

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy  Còn rung rinh sắc thắm tươi  20/11 ngày năm ấy  Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi Cô tôi mặc áo dài trắng  Tóc xanh cài một nụ hồng  Ngỡ mùa xuân sang quá  Học trò ngơ ngẩn chờ trông... Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...  Xuân sang, thầy đã bốn mươi  Mái tóc chuyển màu bụi phấn  Nhành hoa cô có còn cài? Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...  Tà áo dài trắng nơi nao,  Thầy cô - những mùa quả ngọt  Em bỗng thành hoa lúc nào.

Lời tỏ tình mùa thu

Hình ảnh
Ru tình trong nắng mùa thu Con ong khát mật vi vu khoảng trời Dập dìu cánh bướm rong chơi Chân trùng ta mỏi nửa đời phiêu hoang. Dáng em đứng đó mơ màng Em nhìn theo lá úa vàng rời cây Mắt em như chứa đựng đầy Ngời trong mơ ước đắm say tình nồng. Hỏi rằng! Em có đúng không? Vọng về câu hỏi trong lòng của anh Lá thu đang vội lìa cành Tim này có phải đã dành cho em.   Lá rơi cho đất tơi mềm Em thời cho nỗi ước thèm bâng khuâng Lòng anh tơ rối mấy tầng Lửa yêu như muốn trào dâng vỡ òa.   Ái tình sét đánh tim ta Xin nàng cho ghép đậm đà chữ duyên Ta cùng xây mộng chim Uyên Giữa ngàn nắng tỏa ấm miền ái ân. Mỗi ngày vui sóng bước chân Tình chàng, ý thiếp luôn gần gũi nhau Mẹ thầy sắm lễ trầu cau Rượu hồng, hoa nở nối cầu phu thê.

Mơ được yêu em

Hình ảnh
Chợt một ngày anh nhận ra, em đấy! Làm tim anh xao xuyến đến bồi hồi Tự dặn lòng cơn say nắng mà thôi Sao trăn trở bao đêm mơ, hình bóng? Xa thì nhớ, buổi đầu mình gặp gỡ Nụ cười em nghiêng vạt nắng chiều hôm Bờ vai thon, xinh xắn, mắt hiền hòa Mà trông em sao lạnh lùng đến lạ? Đường em đi anh trải bằng thương nhớ Và ước mơ ngày ước mộng chung đôi Tim yêu đương anh chỉ có một thôi Đừng cho anh mãi ngóng chờ mòn mỏi Chiều hôm nay nắng lại về trên lối Anh một mình nhớ dáng nhỏ ngày qua Em như hoa với mật ngọt đậm đà Anh ước mình là con ong tìm mật…

Thơ Tình Nàng Phượt

Hình ảnh
Sẽ có ngày anh tìm gặp được em Là khi ấy trái tim ta chung nhịp đập Anh sẽ đưa em đến vùng đất lạ Ghi tên hai đứa vào những nơi ta qua Nếu khi ấy em chưa thích thong rong Anh kể em nge về những nơi anh đến Và anh tin em sẽ chung cảm nhận Yêu nhau rồi đến hơi thở cũng giống phải không em? Đi bên anh,em sẽ có những bức hình đẹp Để giữ lại những tháng ngày vui vẻ ấy Em ngượng ngùng vì chưa biết tạo dáng Anh sẽ chỉ em những bức hình dễ thương Em biết không anh là con của núi rừng Chuyến đầu tiên anh sẽ đưa em về miền xa ấy Nơi có gió,mây ngàn và đôi mắt em cười Xuất hiện đi nào cô gái của anh ơi!!

Mưa Ngâu Rả Rích

Chiều tháng bảy, hạt mưa ngâu rả rích Quán cafe tĩnh mịch một bóng ngồi Âm thầm nhìn từng giọt thánh thót rơi Như ánh mắt của một thời kỷ niệm Tôi ngồi đó góc mưa chiều phố nhỏ Nhin hạt rơi đưa vào cõi xa xôi Nhấm một tí giọt nào nghe cũng đắng Nỗi buồn ơi dường như đã xa rồi…

Phượng đỏ hè sang mênh mang nỗi nhớ

Phượng vĩ đỏ báo mùa hè đã đến, Như nhắn nhủ phút chia ly cận kề, Trường lớp xa tóc thề chưa kịp nói, Bạn xa tôi tim nhói kỷ niệm qua. Ve rộn ràng trên nhành bàng gốc cảnh, Tuổi học sinh nhí nhảnh cũng dần trôi, Ôm sách vở bôi mờ thời gian đọng, Cố hôm nay khỏi thất vọng ngày mai. Tay trong tay những ngày vui đến lớp, Cười vui đùa chớp nhoáng đựt quà nhau, Phút dò bài thấp thỏm sợ lo âu, Rồi vỡ oà trống thâu điểm tan học. Trường đứng đó qua bao thời khó nhọc, Dựng nhân tài bao bọc trí thức khôn, Bên cửa sổ tâm hồn chợt khắc khoải, Mới đó thôi sắp phải xa thật rồi. Tâm lắng động bồi hồi nước mắt chảy, Hợp rồi ly hết thảy phải xa thôi, Còn giây phút tôi cùng ngồi bên bạn, Tận hưởng đi khổ nạn ta xum vầy. Từng bầy chim sắp tung cánh vươn ra, Vào thế giới xa hoa đầy cám dỗ, Cố lên nhé! Dù khổ hãy tiến lên, Có thất bại làm nên thành công đó. Tác giả: Hài Nhi Tóc Bạc

Mùa đông xa nhau

“Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em. Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ. Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt. Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen. Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không? Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt… Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất. Mùa đông về em có lạnh lắm không? Ở bên này trời vừa mới vào đông. Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng. Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ. Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…”

Truyện ngắn mini: Người thầy

Hình ảnh
NGƯỜI THẦY Nhà đông anh em, Mạnh lặn lội từ Sa Đéc lên Sài Gòn thi vào trường Y. Thật ra từ nhỏ Mạnh rất giỏi văn, nhưng vì ước nguyện của cha mẹ mong muốn anh trở thành một thầy thuốc giỏi, Mạnh đành tuân theo. Kết quả thi không may mắn, Mạnh bị rớt. Rất buồn, Mạnh đi lang thang giữa phố phường Sài thành hoa lệ. Vô tình anh đi ngang qua trường Sân Khấu. Thế là máu văn nghệ có sẵn từ những ngày còn đi học nổi lên, Mạnh hăng hái vào xin ghi tên dự thi tuyển diễn viên sân khấu. Nhận hồ sơ dự thi là một thầy còn khá trẻ, thầy nhìn Mạnh từ đầu đến chân rồi nhăn mặt phán: - Em trai à, em có biết là em rất xấu không? Muốn làm diễn viên phải có chút ngoại hình chứ. Gần cửa phòng có cái gương kìa, em hãy đến tự soi đi! Em đã lùn, mũi lại còn to hơn quả cà chua thế kia thì đóng được vai nào hả em? Với lại tôi cũng đã nhìn kỹ rồi, em không có chút năng khiếu diễn xuất nào cả. Xin lỗi em, trường của chúng tôi hoàn toàn không phù hợp với em! Nhận lại hồ sơ Mạnh thẩn thờ ra ngồi một góc trên bậc th