Thơ 0101: Nhớ Phan Rí
NHỚ PHAN RÍ
Đã lâu lắm anh không về Phan Rí
Chạy theo em những tối bắt còng
Đuốc lấp loáng trên triền cát ướt
Soi gió lùa lạnh buốt mùa đông.
Em mười sáu mắt xinh tròn lúng liếng
Thả hồn anh đắm đuối những bãi bờ
Gã còng nhỏ vung đôi càng lớ ngớ
Ngo ngoe nhìn gắp vụng hạt sương mơ.
Biển một bên- dập dềnh chao sóng
Em một bên- tóc lộng mây trời
Còng trên cát anh vồ cứ trượt
Kỷ niệm cười lấp lánh ánh sao rơi.
Bên bếp lửa đôi mình ngồi nấu cháo
Nước chợt sôi lúng búng những nỗi niềm
Anh thêm củi chỉ thêm vào bối rối
Khói cay nồng đặc quánh bóng biển đêm.
Tô cháo ấy em rắc đầy hành lá
Còng ngọt đậm đà, gạch đỏ hơn son
Anh húp mãi cạn cùng nỗi nhớ
Đến bây giờ vị đầu lưỡi còn ngon!
Anh đi xa nhớ miền quê biển
Nhớ mắt em xưa, nhớ món cháo còng
Gió du lãng trải tháng ngày phiêu bạt
Bỗng lặng lờ neo nhớ bến mong...
1999
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
-------------------------------------------------------------------------------------------------
* Bài thơ đã đăng trên báo Áo Trắng số 11 ( bộ mới), ngày 1.8.2000
* Bài thơ đã đăng trên báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính số 668, ngày 16.8.2016
+ Bài thơ đã in trong Tuyển tập thơ Mây Khói Quê Nhà - NXB Thanh Niên năm 2012
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002
Ghi chú: Ảnh nữ diễn viên Tăng Thanh Hà và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhận xét
Đăng nhận xét