Thơ 0105: Núi Cô Tiên

























NÚI CÔ TIÊN

Khi đôi mình dừng ngắm núi Cô Tiên
Vầng mây bạc đã trôi dần, xa lăng lắc
Tiên nữ xõa tóc giữa trời ngân tiếng hát
Năm tháng rì rào...
Vọng sóng biển khơi.

Nếu lỡ vắng em rồi
Anh chỉ còn là giọt nắng chơi vơi
Lang thang mãi giữa bến bờ vô vọng
Như Nha Trang kia sẽ bốn mùa biển động
Khi Hòn Chồng chợt mất bóng Cô Tiên!

Hạnh phúc có ai ngờ bình dị đến thiêng liêng
Tiên nữ xuống chọn chồng nơi đất biển
Để từ đó cánh chim trời chao liệng
Cái đẹp muôn đời vời vợi với biển xanh.

Sao em lại trách hờn trong đôi mắt long lanh
Trách Cô Tiên ấy anh chưa nhìn thấy được
Anh chỉ thấy một cô tiên rất thực
Xõa tóc nhìn trời...
Giận dỗi nhìn anh...

Nha Trang 1996
(Tập thơ Hạ Nhớ - NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)

Thanh Trắc Nguyễn Văn




-------------------------------------------------------------------------------------------------
* Bài thơ đã đăng trên báo Áo Trắng số 94, năm 1998

+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Hạ Nhớ - NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999

Ghi chú: ảnh núi Cô Tiên và ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Nhận xét

Entri Populer

Tục ngữ về Mùa Hè

Ca dao về địa danh Bắc Ninh

Ca dao về địa danh Quảng Nam - Đà Nẳng (3)