Thơ 0113: Đà Lạt mùa trăng
ĐÀ LẠT MÙA TRĂNG
Đà Lạt ta về để nhớ em
Nhớ mùa trăng trước ướt hương đêm
Xa em, xa cả mùa trăng ấy
Xa áo thu bay tóc gió mềm.
Đâu khúc đàn mơ bên suối thơ
Mảnh trăng chìm nổi giữa bơ vơ
Đồi Cù thuở ấy mình ly biệt
Hai nẻo chia xa nỗi đợi chờ.
Lung linh như nước hồ Xuân Hương
Mắt em buồn lệ mờ trong sương
Người đi nghiêng ngả vầng trăng lạnh
Ngả bóng trăng rơi rải mặt đường.
Ta đã xa rồi em cũng xa
Thương trời Đà Lạt hạt mưa sa
Thương màu trăng cũ soi trên áo
Áo lụa tình trăng sáng mượt mà.
Đá vỡ còn đây vọng dấu chân
Một thời lóng ngóng bước bâng khuâng
Một thời hai đứa cùng xây mộng
Mộng cũng chia tan chẳng được gần.
Lấp loáng đồi thông những bóng mây
Những mùa trăng biếc, biếc trên cây
Ta qua phố cũ buồn muôn lối
Áo trắng ai bay gió lạnh đầy?
Đà Lạt 1999
(Tuyển tập thơ Thơ Nhà Giáo – NXB Văn Hóa Dân Tộc 2003)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
------------------------------------------------------------------------------------------------
* Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Sông Hương số đặc biệt tháng 12 năm 2013
* Bài thơ đã đăng trên báo Làm Bạn Vói May Vi Tính số 684, ngày 6.12.2016
+ Bài thơ đã in trong Tuyển tập thơ Thơ Nhà Giáo – NXB Văn Hóa Dân Tộc 2003
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Cỏ Hoa Thì Thầm – NXB Thanh Niên 2002
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhận xét
Đăng nhận xét