Thơ 0141: Váy ngắn
VÁY NGẮN
Em về ngang váy ngắn
Nắng rơi loang loáng vàng
Mê cuồng trong mê lộ
Bước chân giờ lang thang.
Đâu áo bà ba trắng
Nón lá nghiêng thẹn thùng?
Chỉ còn đây váy ngắn
Cũn cỡn chiều mông lung.
Em về son phấn đậm
Hát vu vơ điệu buồn
Hành trang đầy mặt nạ
Những nụ cười lên khuôn.
Tình quên hay tình nhớ?
Người xa bỗng ngập ngừng
Thời trang hay thời thượng?
Áo lửng hở bụng lưng…
Em về ngang váy ngắn
Hoàng hôn đã đổi màu
Ta nghe mùa dông bão
Dậy xóm nhỏ xôn xao.
Nhận xét
Đăng nhận xét