Thơ 0150: Xin một lần đứng dậy
XIN MỘT LẦN ĐỨNG DẬY
Xin một lần đứng dậy
Ngắm cánh hồng đẫm sương
Địa đàng trong tay với
Mơ chi cõi thiên đường?
Đã đi là đi hết
Sao đi còn ưu tư
Tâm hồn còn bóng tối
Nhìn đâu cũng ngục tù.
Xin một lần đứng dậy
Yêu nhau tới bạc đầu
Trái tim người cô độc
Chỉ mang hoài nỗi đau.
Yêu dẫu là nước mắt
Yêu dẫu là dại khờ
Thuyền yêu vẫn dần đến
Những bến bờ ước mơ.
Xin một lần đứng dậy
Thả nỗi buồn xa bay
Mây đen rồi sẽ rụng
Lăn vỡ dưới chân ngày.
Nhận xét
Đăng nhận xét