Bình bài thơ Ngôi nhà màu trắng hoa lê của Thanh Trắc Nguyễn Văn (2)








































Bình bài thơ Ngôi nhà màu trắng hoa lê

Cách đây không lâu, tôi nhớ có bộ phim về ngôi nhà màu trắng trên ngọn đồi trồng đầy hoa lê kể về chuyện tình đẫm nước mắt của cô gái Dương Lâm và chàng trai Doãn Đồng, nhưng vốn mê xem phim kinh dị hơn, nên đọc đầu đề tôi lại hình dung ngôi nhà sáp (House of wax) đầy máu và lửa, kể về 2 anh em, chủ nhân của ngôi nhà, có niềm đam mê quái gở, giết hoặc bắt sống bất kỳ ai đến quanh đó, rồi tẩm sáp quanh người trưng bày như người sống... Cuối cùng, ngôi nhà cũng bị bốc cháy. Chấm dứt nỗi kinh hoàng.

Mới đọc qua bài thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn, tôi có cảm nghĩ như một câu chuyện phim, một nửa là của ngôi nhà trắng, một nửa là ngôi nhà sáp, nên vừa thoang thoảng chất lãng mạn, vừa dữ dội đầy kịch tính. Tình yêu, hờn ghen, xung đột, tan nát. Bi kịch của một cuộc hôn nhân!


Nếu vậy, thì giống chuyện phim quá, ẩn ý của bài thơ ở đâu?

Đọc từng chữ, từng câu, phải nói đây là một trong những bài thơ khó. Mỗi khi tác giả chọn thể thức câu thơ tự do không theo khổ các dòng có số lượng từ đều đặn, khi thì hai chữ, khi ba chữ, khi lại mười chữ... có lẻ tác giả muốn bật hết ý tưởng, cảm xúc của mình, nên dốc cho dòng thơ tự chảy, lúc nhẹ nhàng, lúc ào ạt, phun trào...

Tác giả mượn hai màu sắc tương phản minh họa thiện và ác trong bài thơ, một là màu trắng của hoa lê, tình yêu thật đẹp và tinh khiết, hai là màu đen của bóng đêm, hiện thân của ma quỷ. Thiện và ác, trắng và đen luôn luôn nằm kề cận bên nhau. Hai đoạn thơ có cung bậc, đối lập, so sánh rất khéo :

Ngôi nhà màu trắng hoa lê
Có hoa
Có cỏ
Có nắng

...

Chúa Quỷ
Bỗng đến tìm tôi
Cho tiền tài
Cho danh vọng
Cho sinh lực

Thiên nhiên đã ban tặng hoa, cỏ, nắng. Sao ta không biết giữ lấy mùi hương của đất trời, tạo nên những vườn xanh bạt ngàn cây trái? Sao ta không biết giữ lấy hơi ấm của tình yêu (Nàng) mà thời gian đã gắn chặt nhau rồi? Đắm đuối với tiền tài, danh vọng, ta cứ lao vào dòng xoáy đỏ đen, tội ác như con thiêu thân. Quên đi hạnh phúc đang ở bên mình. Thường là như vậy, hạnh phúc một bên, ta không thấy, cứ khát vọng một hạnh phúc mơ hồ. Ta đeo đuổi cho đến khi trượt ngã, không tự chủ được nữa, lệ thuộc mọi thứ, khát vọng đã trở thành thèm khát. Lúc này có khác gì con nghiện, điên cuồng, vật vã, giằng xé.

Người đã thành ma quỷ
Cũng ti tiện
Cũng nhỏ nhen
Cũng hận ghen
Cũng ích kỷ..

Bóng đêm đang ập tới, tâm trạng rối bời. Quẳng hết, đốt hết! Nàng là ai? Mặc! Trong bóng đêm làm gì có màu trắng?

Bài thơ như một lời cảnh tỉnh cho bất kỳ ai đang đứng giữa ngã ba đường. Một sự bình tĩnh để chọn lựa con đường đúng. Biết giữ gìn những gì mình đang có, mất đi rồi sẽ không bao giờ có lại lần thứ hai.

Về nghệ thuật, tôi thấy Thanh Trắc Nguyễn Văn đã sử dụng điệp từ (một phương tiện tu từ) rất trữ tình (có hoa, có cỏ, ...), dồn dập (cho tiền tài, cho danh vọng, ...) và dữ dội (cũng ti tiện, cũng nhỏ nhen, ...) làm cho bài thơ thật sống động. Bạn có phong cách thơ riêng của mình đấy! Chúc vui vẻ.

Nguyễn Hữu Hiệp

------------------------------------------------------------------

 

Ngôi nhà màu trắng hoa lê

Tôi xây trên đỉnh đồi
Tặng Nàng
Ngôi nhà màu trắng hoa lê
Có hoa
Có cỏ
Có nắng
Và có Nàng
Ngày ngày khăn choàng cổ trắng
Áo dài lụa bạch
Ngan ngát hương lê.

Rồi những tháng ngày dài dông bão
Có ai ngờ
Thừa nước mắt
Thiếu bạc tiền…
Hạnh phúc bao lần chực chờ bay ra khỏi cửa
Chúa Quỷ
Bỗng đến tìm tôi
Cho tiền tài
Cho danh vọng
Cho sinh lực
Chỉ đánh đổi một điều duy nhất:
Cùng hắn uống rượu đêm đêm...

Đêm đêm
Ngồi cùng Chúa Quỷ…
Nhặt kim cương
Đếm vàng thỏi
Nuốt rượu ma
Tán chuyện quỷ
Ma quỷ chưa hóa người
Người đã thành ma quỷ
Cũng ti tiện
Cũng nhỏ nhen
Cũng hận ghen
Cũng ích kỷ...
Quỷ có gương mặt người
Hay người có trái tim quỷ?

Cuối cùng
Một đêm…
Cùng lũ ma men
Cuồng điên
Gào thét
Tôi đã giận dữ
Đánh ngất Nàng
Và tự tay châm lửa
Thiêu rụi
Ngôi nhà màu trắng hoa lê…

Thanh Trắc Nguyễn Văn





Nhận xét

Entri Populer

Tục ngữ về Mùa Hè

Ca dao về địa danh Bắc Ninh

Ca dao về địa danh Quảng Nam - Đà Nẳng (3)