Truyện thơ: Sám hối trước biển
Sám hối trước biển
Tôi là một sinh viên nghèo lớn lên một ở vùng biển miền Trung. Cha tôi ngày xưa là một dân chài lão luyện. Trong một chuyến đi biển ông đã ra đi mãi mãi không về sau một cơn bão lớn. Mất cha, tôi và mẹ tôi bơ vơ như một ngôi nhà đã bị xiêu vẹo nay lại còn bị mất thêm nóc! Hai mẹ con phải nương tựa nhau mà sống. Tội nghiệp nhất là mẹ tôi. Mỗi sáng sớm khi thì bà ra bãi biển mua cá của ghe chài rồi đem ra chợ bán, khi thì đi cào nghêu mướn cho các chủ nghêu.
Tuy vất vả nhưng mẹ tôi vẫn cố gắng vay mượn các cậu dì họ hàng bên ngoại để giúp cho tôi được ăn học tới nơi tới chốn. Nghe nhiều người kể lại mẹ tôi ngày xưa là một cô tiểu thư rất xinh đẹp của một gia đình giàu có trên tỉnh. Gia đình mẹ đã hứa gả mẹ cho Phong, một tên công tử, con cán bộ ăn chơi khét tiếng thời đó. Mẹ tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này, vì đó chỉ lời hứa “trên bàn nhậu” của ông ngoại. Tuy vậy do sự thúc ép của gia đình, mẹ cũng phải nhiều lần nhắm mắt nhận lời đi chơi với Phong.
Có một lần mẹ đi ca nô chơi với Phong trên biển. Không ngờ tên Phong lái ca nô ra xa bờ rồi dở trò sàm sở với mẹ. Mẹ chống cự và bị rớt xuống biển. Do ở xa bờ, biển khá sâu, bản thân Phong không biết bơi nên hắn ta cũng không dám nhảy xuống cứu. Rất may, ghe chài của cha tôi đang đậu ở gần đó. Cha tôi đã bơi đến vớt và cứu được mẹ. Mẹ tôi bắt đầu yêu cha tôi chính là do có cuộc gặp gỡ trên. Chuyện tình của cha và mẹ đã bị sự phản đối quyết liệt của gia đình nhà ngoại. Đến khi tôi ra đời thì ông ngoại cũng tuyên bố từ mẹ tôi và dứt khoát không nhận tôi làm cháu. Rất may còn có bà ngoại, cậu ba và dì út rất thương mẹ tôi. Chính bà ngoại, cậu ba và dì vẫn thường lén lút chu cấp tiền cho mẹ tôi nuôi tôi ăn học.
Sau này, tôi lên thành phố học đại học rồi quyết ở lì lại nơi "có những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh" đầy hấp dẫn, cho đến khi đậu tốt nghiệp và xin được việc làm. Tôi hầu như không còn về quê nữa. Cái quá khứ đói nghèo của dân chài miền biển cứ mãi chập chờn ám ảnh tôi đến cả trong giấc ngủ… Nhờ có năng lực và làm việc khá chăm chỉ nên tôi thăng tiến khá nhanh. Tôi may mắn làm quen được Trà My, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu lòng nhân hậu. Nàng cũng là em gái của một người bạn rất thân của tôi. Khi tôi ngỏ lời yêu Trà My, nàng tỏ vẻ không hài lòng:
- Em không tin tình yêu của anh. Nói thật em chỉ thấy anh yêu bản thân của anh chứ anh không hề biết yêu một người nào khác ngoài anh cả!
- Em lầm rồi! Nếu ai yêu anh thật lòng anh cũng sẽ yêu và chăm sóc với người ấy y như vậy!
- Thế anh có biết ai yêu anh nhiều nhất không?
- Biết! Người yêu anh nhiều nhất chính là Trà My!
- Không phải, người yêu thương anh nhiều nhất hiện giờ chưa phải là em mà chính là mẹ anh! Mẹ anh đã hy sinh rất nhiều cho anh, thế mà anh đã nỡ đối xử với mẹ như thế nào? Khi nào em vẫn còn nhìn thấy sự cô đơn đau khổ của mẹ anh, em vẫn chưa thể nào tin tình yêu của anh như lời anh đã nói được!
Nghe theo lời của Trà My tôi về lại miền quê biển tìm mẹ. Thấy tôi về nhiều người quen biết cũ rất ngạc nhiên. Họ cho biết mẹ tôi bị mất trí nhớ đã hơn một năm nay, mỗi chiều bà vẫn thường vắng nhà để được lang thang một mình ngoài biển lạnh. Tôi vội chạy ra bãi biển thì thấy mẹ quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù đang đi dọc bờ cát réo gọi tên tôi trong vô thức. Tôi hối hận lắm quì gối khóc trước mặt mẹ và van xin mẹ tha thứ. Mẹ tôi như chợt tỉnh ra, bà ôm lấy tôi khóc không thành tiếng…
Suốt đêm hôm đó tôi đã quì trước biển để sám hối những tội lỗi của mình. Tôi bỗng nhớ và càng thấm thía nhiều hơn câu nói của Trà My: Nếu một người nào không biết yêu thương mẹ của mình thì tình yêu của người đó với người khác dù có nồng nàn thế nào đi nữa cũng chỉ là một thứ tình cảm nhất thời và ích kỷ mà thôi!
(Truyện thơ đã đăng trên trang web văn học Hội Nhà Văn tp.HCM ngày 28.2.2014)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
------------------------------------------------------------------
Trước biển
Khi con về thăm lại mái nhà xưa
Thấy bóng mẹ dật dờ nơi bãi biển
Tuổi bé thơ đợi cánh buồm cha màu tím
Con vẫn dắt mẹ tìm dõi mắt xa xôi...
Con đã về. Đừng khóc nữa mẹ ơi!
Nước mắt mẹ làm lòng con mặn đắng
Biển rủ sóng, tóc mẹ giờ bạc trắng
Mái tranh nghèo lay lắt khói chiều lên.
Con ăn học nhiều nên lú lẫn thành quên
Không nhớ nổi một nỗi buồn của mẹ
Cặp đầy ắp những công trình bản vẽ
Chỗ mẹ nằm vẫn nắng giọt mưa sa.
Bao năm trời bay nhảy tận miền xa
Mê bia bọt con bỏ trôi vị nồng của biển
Lời thương mẹ cũng nhạt nhòa tan biến
Trong những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh...
Chợt giận mình sao quá đỗi vô tâm
Con quỳ khóc trước muôn trùng sóng vỗ
Cha không còn. Mà mẹ thì không nhớ
Hỏi biển trời dung thứ được con không?
Thanh Trắc Nguyễn Văn
------------------------------------------------------------------------------------
* Truyện thơ đã đăng trên Tạp chí Giáo Dục Và Thời Đại số 77, ngày 31.3.2014
* Truyện thơ đã đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Tam Kỳ số 09, năm 2014
Nhận xét
Đăng nhận xét