Truyện ngụ ngôn: Mèo dạy võ























Mèo dạy võ.

Ngày xưa rất là xưa, hổ và báo là hai anh em chú bác họ. Tuy to xác nhưng hổ và báo đều rất vụng về nên thường bị các thú dữ khác trong rừng bắt nạt. Nghe đồn cô ruột của mình là mèo võ nghệ rất cao cường, cả hai bàn nhau cùng tìm đến xin cô mèo dạy cho vài miếng võ để phòng thân.


Nhận hai đệ tử lại là hai đứa cháu ruột nên cô mèo dạy võ rất tận tình. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, hổ và báo gần như đã lột xác hẳn, thân pháp trở nên thật nhẹ nhàng, các thế chụp vồ đều rất biến hóa uyển chuyển.

Một ngày nọ, mèo cho các đệ tử thử tài. Hai con lợn lòi hung dữ được thả ra để thi đấu với hổ và báo. Chỉ chưa đầy một khắc hai con lợn lòi đã bị hổ và báo vật chết tươi. Tiếp đó hai con bướm nhỏ nhắn xinh đẹp được thả bay lên. Chỉ với một cái tát đầy móng vuốt cực kỳ chính xác của hổ, con bướm đã bị vỡ ra nhiều mảnh vụn. Riêng báo cứ chần chừ mãi vẫn chưa chịu ra tay, cuối cùng chú bướm còn lại bay đi mất. Mèo giận lắm kêu báo tới quở trách. Báo dập đầu khóc:

- Thưa cô mẫu, con bướm nhỏ đó như một đóa hoa biết bay, làm đẹp cho đời. Vả lại nó có hại ai đâu sao ta phải giết nó?

Mèo nghe xong gật gù, nhưng vẫn mắng nhiếc báo mãi không thôi…

Nửa năm sau mèo cho hai đệ tử xuống núi. Hổ vốn bản tính hung hăng nên đi gây sự khắp nơi. Với tài nghệ tuyệt luân vừa học được không bao lâu hổ trở thành vô địch với danh vị Chúa tể sơn lâm khiến muôn loài phải kính nể. Nghe tin báo cũng nổi danh không kém, hổ liền đến tìm báo để tranh tài. Báo do không to lớn bằng hổ nên đánh không lại hổ, phút nguy khốn báo liền nhảy lên cây để tránh. Hổ vô cùng ngạc nhiên vì tuyệt kỹ leo cây cô mèo không hề dạy cho hổ. Hổ uất ức liền trở lại nơi học võ định giết mèo để trả thù. Không ngờ mèo cũng đã biết trước nên đã leo lên cây lánh nạn. Mèo cười nói:

- Báo tuy dũng mãnh nhưng cũng có lòng nhân hậu, nên nó xứng đáng được ta truyền hết các bí kiếp võ công. Còn ngươi chỉ là kẻ độc ác, chỉ thích dùng sức mạnh của mình hiếp đáp kẻ yếu hơn thì làm sao có thể lĩnh hội hết được các tuyệt kỹ của dòng họ mèo chúng ta?

Hổ nghe xong vô cùng ân hận. Và từ đó cho đến nay tuy hổ vẫn là Chúa tể sơn lâm nhưng vẫn không thể leo cây được như mèo và báo cũng chính là từ câu chuyện kể trên.

(Truyện ngắn đã đăng trên Tạp chí Cửa Biển tháng 2 năm 2011)

Thanh Trắc Nguyễn Văn

























-------------------------------------------------------
* Truyện ngắn đã đăng trên Tạp chí Cửa Biển tháng 2 năm 2011

Nhận xét

Entri Populer

Tục ngữ về Mùa Hè

Ca dao về địa danh Bắc Ninh

Ca dao về địa danh Quảng Nam - Đà Nẳng (3)