Thơ 0225: Chuyện tình chàng Cuội
Chuyện tình chàng Cuội
Em đi tôi rớt nụ cười
Trăng đi rớt xuống một người... là tôi!
Giận mình sao lắm đơn côi
Bàn chân giẫm nát núi đồi tìm em
Cũng mong dạ cứng đá mềm
Nào hay đá dưới bậc thềm lạnh tanh!
Nàng là tiên nữ trong tranh
Hằng Nga giáng thế mong lành duyên tơ
Còn tôi chàng Cuội bơ vơ
Theo em toàn nhặt hững hờ dửng dưng.
Bao năm xuống biển lên rừng
Lâu đài tình ái xây lưng lửng trời
Kỳ hoa dị thảo trên đời
Dựng vườn thượng uyển như lời em mơ
Ngờ đâu muôn dặm đợi chờ
Thuyền duyên chỉ thấy mịt mờ sóng xô!
Tay khô đòi vã nên hồ
Mộng suông đòi đắp cơ đồ được sao?
Lâu đài trên cát đổ nhào
Gạch tình đá ái vỡ vào khói sương
Lời thương lẩn quẩn còn thương
Loay hoay trượt ngã giữa đường đôi mươi...
Ra đi bỗng khóc bỗng cười
Mải yêu nên mãi là người chưa yêu!
1999
(Tập thơ Quà Tặng Mùa Đông - NXB Văn Nghệ 2007)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
-----------------------------------------------------------------------------------------------
* Bài thơ đã đăng trên báo Văn Học và Tuổi Trẻ tháng 8 năm 2002
* Bài thơ đã đăng trên báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính số 522, ngày 10.9.2013
* Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Hàm Luông số 16 (bộ mới), tháng 9 năm 2013
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Quà Tặng Mùa Đông - NXB Văn Nghệ 2007
Nhận xét
Đăng nhận xét