Tạp văn: Mùa thu và em
Tạp văn: Mùa thu và em
Một mùa thu lại đến.
Trong một năm có bốn mùa ta thích nhất mùa thu. Mùa thu không tươi tắn bằng mùa xuân nhưng mùa thu đẹp hơn mùa xuân rất nhiều. Đối với ta mùa thu chính là mùa xuân thứ hai trong năm. Mùa thu gợi cho ta rất nhiều kỷ niệm. Kỷ niệm đẹp nhất trong ký ức của đời ta cũng chính là những kỷ niệm đẹp nhất về em, một cô gái ta đã gặp vào một ngày đầu thu ở Hà Tiên.
Ta còn nhớ hôm đó em đã bận một chiếc áo dài màu tím Huế. Em là một cô gái Huế đang làm việc ở Hà Tiên, ta nhận ra được là do giọng nói rất Huế của em giữa miền đất thi ca tận cùng phía tây tổ quốc. Với lại em cũng còn có một cái tên rất Huế: Công Tằng Tôn Nữ... Áo dài tím của em rất đẹp. Mùa thu Hà Tiên đã đẹp, áo dài tím của em cũng đẹp không kém.
Áo dài em tím làm chi
Nắng vàng tím hết còn gì mùa thu?
Đông sang vấp ngọn mù u
Còn tôi vấp vạt sương mù áo em.
(Chiều thu – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Chiều hôm đó em ghé chợ mua hoa để đi lễ chùa. Ta cũng vì em mà theo em đến chùa. Chùa có tên là chùa Tam Bảo, một ngôi chùa lớn ở trung tâm thị trấn Hà Tiên. Trong khi em đang thành tâm quỳ lễ khấn Phật, ta cũng quỳ bên cạnh nhưng chỉ để nhìn trộm em! Càng nhìn trộm ta thấy em càng đẹp, nét đẹp hiền dịu, quý phái và đằm thắm của một đóa hoa xinh tươi hàm tiếu vừa mới hé nở.
Thế rồi mình quen nhau. Em không những đã xinh xắn mà còn biết đàn nguyệt rất giỏi. Cũng một đêm mùa thu dưới ánh trăng thanh lất phất mưa bay nơi sân vườn nhà em, em đã đàn cho ta nghe một khúc nhạc Huế cực kỳ hay.
Đàn em gảy tiếng mưa rơi
Nửa đêm thổn thức đất trời so dây
Sợi thương sợi nhớ tìm bay
Gió tương tư thổi khuyết gầy đàn trăng.
(Nghe tiếng đàn nguyệt đêm mưa – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Nhưng cũng từ đêm ấy ta đau đớn nhận ra em chỉ xem ta là bạn. Em đã có người yêu, nói chính xác hơn là em đã có chồng đính hôn. Em cho ta biết chồng sắp cưới của em là một chàng trai người Hà Nội. Ngày em từ biệt Hà Tiên về lại Huế để chuẩn bị lên xe hoa là một buổi chiều cực kỳ ảm đạm của mùa thu.
Áo vàng
Vàng nắng em ơi!
Mùa thu bỗng đến cho đời có đôi.
Nẻo buồn
Em rẽ xa tôi
Giọt mưa vỡ ướt tan trôi nụ cười!
(Cô gái áo vàng – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Ta đã lang thang trên đường phố Hà Tiên đến tận đêm khuya. Bước chân ta dẫm lên đá sỏi sao nghe lạ lẫm và cô đơn đến thế! Ta biết tìm em ở đâu bây giờ? Em như một nàng tiên nữ cho ta gặp vì duyên kỳ ngộ rồi sau đó vội vã bay về trời. Em bỏ một mình ta ở lại trần gian với một nỗi buồn không biết đến bao giờ mới nguôi ngoai được.
Thu vàng rủ gió đi xa
Mùa đông níu lại làm tà nắng rơi
Hằng Nga lên ngự đỉnh trời
Bỏ tôi hạ giới một đời tìm em.
(Thu đi – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Ngày em vu quy, do chuyến bay bị trục trặc nên khi ta ra đến Huế thì em đã theo chồng về Hà Nội mất rồi. Ta chợt trách số phận của mình sao cứ mãi đen đủi, cứ phải đóng vai làm người trễ hẹn? Một câu chúc mừng cho ngày hạnh phúc nhất đời em ta cũng không nói được. Ta không còn biết làm gì hơn là tự than vãn.
Huế giờ tím nhớ
Tím thương
Em đi tím cả bốn phương nắng chiều.
Lá vàng
Hỏi
Rụng bao nhiêu
Để tôi nối lá
Thả diều
Tìm em?
(Nhớ - Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Hôm nay, đã hơn mười năm xa cách em ta mới có dịp ra Hà Nội. Ta đã tìm đến được trước địa chỉ tổ ấm hạnh phúc của vợ chồng em. Ta đã ngần ngừ mấy lần định nhấn chuông nhưng lại thôi. Gặp lại em để làm gì? Để khuấy động một tình yêu đơn phương đã cũ kỹ trong em? Để gào lên một câu nói mà ta đã phải chôn vùi hơn mười năm dài trong thương nhớ, và ta đã tự thề là phải thốt lên một lần cho em biết: “Anh yêu em!” để em phải rơi vào một tình cảnh hoàn toàn khó xử?
Ta thở dài chợt nhớ đến một câu văn mà hình như ta đã đọc được từ lâu lắm rồi: “Yêu người nào tức là đem hạnh phúc đến cho người đó”! Thôi, đành vĩnh biệt em vậy. Một tình yêu không thể nào quên của ta. Mùa thu Hà Nội cũng thật đẹp, ngạt ngào mùi hoa sữa. Ta đi mãi trên đường Yên Phụ cho đến lúc chiều tàn hẳn và trăng dần dần lên cao...
Nắng rơi một nửa con đường
Em đi một nửa nhớ thương vọng về
Cỏ vàng một nửa bờ đê
Tay cầm một nửa câu thề...
Nửa buông
Gió lay một nửa cánh chuồn
Lá thu một nửa nỗi buồn
Nửa thôi
Hoàng hôn một nửa chân đồi...
Trăng lên một nửa
Cuối trời
Nửa rơi.
(Thu – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
2011
(Trang web văn học Văn Đàn Việt tháng 10 năm 2011)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Nhận xét
Đăng nhận xét