Tạp văn: Viết sau ngày chia tay
Tạp văn: Viết sau ngày chia tay
Sáng nay, vừa thức dậy ta soi gương. Ta bỗng bàng hoàng khi thấy ta không còn là ta nữa. Bên kia gương là ai đấy nhỉ? Ta hay là ảnh ảo của ta? Ảnh ảo của ta, hay đó mới chính thật là ta? Thực và ảo cứ như hòa quyện vào nhau, cùng bổ sung cho nhau, cùng đồng hành và cùng song song tồn tại.
Ta soi ta tìm nửa mình hư thực
Nửa lẳng lơ, nửa nghiêng lệch đời thường
Ảnh ảo là ta hay ta ảo ảnh
Soi nửa đời người sao chỉ thấy nửa đời gương?
(Soi gương – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Nhưng dù ta là thực hay ta là ảo, tình yêu của em cũng đã đem đến cho ta những nỗi đau, những mất mát đầu tiên khi ta mới bắt đầu yêu em.
Con đường mất nửa thành ba
Mặt trời mất nửa nhập nhòa hoàng hôn
Trăng lên mất nửa lại tròn
Tim anh mất nửa chỉ còn bóng em.
(Mất nửa – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Nhiều người nói tình yêu nhiều khi cứ như là chiếc bóng. Khi ta tìm tình, tình chạy. Khi ta chạy, tình chạy theo! Khi yêu em, qua thái độ ỡm ờ của em, ta cũng đã có những dự cảm không hay về chuyện tình của chúng mình.
Xin em một sợi tóc thề
Để anh buộc nhớ kẻo về em quên
Mùa này dông bão chông chênh
Thuyền tình trôi mất bắt đền ai đây?
Xin em cho nắm ngón tay
Để anh cầm mãi những ngày có nhau
Lỡ khi biền biệt trăng sao
Tháng năm tơ nhện toàn màu cô đơn.
(Xin em – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Nhiều khi ta hỏi em, em có thật lòng yêu ta không? Em cười, em bảo em sẽ hóa đá chờ ta nếu không may ta và em xa nhau. Hóa đá như Hòn Vọng Phu ư? Lời của một người con gái quá xinh đẹp như em có đáng tin hay không? Em sẽ hóa đá vì ta hay ta sẽ hóa đá vì những phiền não mà em sẽ đem đến cho ta?
Có những dòng lệ nhỏ
Khiến đá hóa trái tim
Có nỗi buồn triền miên
Làm trái tim hóa đá.
(Đá và trái tim – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Thế rồi một ngày em bỏ ta ra đi để quyết định theo một người xa lạ khác. Em đi nhẹ nhàng cứ như một chiếc lá rơi, lạnh lùng cứ như một cơn gió thoảng. Nhiều bạn bè nhìn ta bằng đôi mắt thương cảm. Ta mỉm cười chào họ rồi lẳng lặng bước tiếp cô độc trên đường đời. Người ta nói đường vào yêu có trăm niềm vui, có vạn lần sầu. Đã yêu là phải chấp nhận lấy những gì ngu ngốc, khờ dại.
Yêu thơ để biết đa sầu
Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ
Yêu hoa để biết đợi chờ
Yêu em để biết dại khờ… Thế thôi…
(Yêu – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Sáng nay, sau khi chuyện tình cũ của hai năm dài nhiều kỷ niệm đối với ta đã chính thức đi vào quá khứ, ta cảm thấy mình nhẹ nhõm. Cảm ơn em đã cho ta biết thế nào là hương vị tình yêu. Quả đất tròn, rồi mình sẽ còn gặp lại nhau. Có thể ta sẽ gặp em khi em đang vô tình một mình đi trên đường. Cũng có thể ta sẽ gặp em khi em đang trong vòng tay ôm ấp của người em yêu.... Ta sẽ làm gì? Hãy trả lại cho nhau tất cả những gì đã từng là của nhau. Nhưng hãy giữ lại nụ cười để chào nhau em nhé! Xin chúc em thật nhiều hạnh phúc...
Trả nhau trả hết nợ nần
Trả em trả hết duyên gần tình xa
Trả hai năm ấy cỏ hoa
Trả lời yêu cháy chỉ là lửa rơm
Trả tay níu, trả môi hôn
Nụ cười chớ trả...
Để còn chào nhau!
(Trả - Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Nhận xét
Đăng nhận xét