Thơ 0263: Thơ tình ở biển Gành Dầu
THƠ TÌNH Ở BIỂN GÀNH DẦU
Gió từ đâu thổi tắt nắng Gành Dầu?
Em thả diều chạy quanh bờ cát mịn
Biển ầm ào
Em cứ mãi cười lúng liếng
Bao sóng bạc đầu
Run rẩy
Đuổi xô nhau...
Ta cầm cát lên
Cát rơi khe khẽ kêu đau
Sao sóng vỗ ngàn năm cát không bao giờ lên tiếng?
Cánh diều xa giữa biển trời chao liệng
Dông gió thì nhiều
Vẫn vật vã
Vươn lên.
Cánh diều em xanh mông mênh
Chạm vào gió
Chạm vào nắng
Chạm vào mây
Chạm mặt trời khát vọng
Bay lên
Mãi bay lên
Mãi mãi bay lên.
Anh yêu em như yêu biển Gành Dầu
Phú Quốc mùa này xôn xao biển động
Những con tàu vẫn ra khơi gió lộng
Treo một cánh diều
Lấp lánh
Ước mơ
Xanh...
Phú Quốc 2008
(Tập thơ Giọt Lệ Trăng - NXB Văn Nghệ 2010)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
-----------------------------------------------------------------------------------------
* Bài thơ đã đăng trên báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính số 635, ngày 15.12.2015
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ Giọt Lệ Trăng - NXB Văn Nghệ 2010
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhận xét
Đăng nhận xét