Thơ 0265: Tự ải
TỰ ẢI
(Viết theo phóng sự của một tờ báo)
Cúi lạy cha nơi phương trời xa ấy
Cha ép duyên con gả tận nước người
Chồng nhẫn tâm bán con thành gái gọi
Tiếp khách xứ Đài một lũ đười ươi.
Con vẫn biết nhà mình nghèo xơ xác
Đào xới đất vườn vẫn rác với rơm
Con chỉ dám xin cha đừng ham rượu
Nước mắt mẹ thường nấu cháo thay cơm.
Cúi lạy mẹ, mẹ ơi đừng than khóc
Vòng dây này sẽ thắt kiệt đớn đau
Phận gái theo chồng bỗng đâu ô nhục
Sống đọa đày nhơ nhớp chốn thanh lâu.
Con thương mẹ suốt một đời tần tảo
Vai phải gánh gồng, vai trái chở che
Đàn em nhỏ như đàn gà xơ xác
Quần áo rách bươm đói khóc sau hè.
Cúi lạy anh người yêu em thuở trước
Mình đã xa, xa đến mấy con đường
Thề ước cũ đành hẹn anh kiếp khác
Giọt lệ giờ chỉ lóng lánh đau thương.
Chúc anh vui với người anh đã cưới
Đừng nhớ chi em cô gái bạc tình
Vì chữ hiếu rơi vào tay quỷ dữ
Nơi đất người rao bán cả tiết trinh.
Hỡi tú bà, lũ ma cô ác độc
Tao đi đây vứt xác dưới bùn lầy
Hồn gái Việt sẽ xuôi về đất Việt
Sen dẫu gãy lìa vẫn ngát hương bay.
2007
(Tập thơ Giọt Lệ Trăng - NXB Văn Nghệ 2010)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
-------------------------------------------------------------
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Giọt Lệ Trăng - NXB Văn Nghệ 2010
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhận xét
Đăng nhận xét