Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn bài số 0297
Thơ tình hai câu
Một nỗi đau để nhớ
Hai nỗi đau để quên...
Bàn chân chưa bước đã dừng
Duyên trăm năm mãi ngập ngừng trăm năm.
Ly cà phê đắng quá
May, có ánh mắt em ngọt lành!
Đập vỡ nỗi buồn tìm thấy nhớ
Đập vỡ nỗi nhớ tìm thấy trái tim.
Người ta giận ghét trên đồi
Tôi lên lại nhặt toàn lời yêu thương.
Nơi tình yêu đã bỏ đi: tất cả hoa hồng đều hóa đá
Khi tình yêu trở lại: tất cả đá lại hóa hoa hồng!
Chuyện tình dưới cây ngọc lan
Trang nhật ký ngàn năm còn thơm mãi...
Trầu người chưa nếm đã say
Trầu tôi nhai mãi chỉ cay không nồng.
Yêu mà khinh khi: tình yêu của quỷ
Không yêu mà vẫn được nhớ: hạnh phúc của thiên thần!
Phép cộng của tình yêu:
Một cộng một để là một duy nhất!
Đừng yêu chỉ bằng trái tim, trái tim mù không có mắt
Đừng yêu bằng nước mắt, nước mắt làm mềm trái tim.
Người chẳng gần, duyên cũng xa
Nhớ nhau soi mảnh trăng tà tìm nhau...
2010
(Tập thơ Giọt Lệ Trăng – NXB Văn Nghệ 2010)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
-------------------------------------------------------------------------------------------------
* Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Ninh Thuận số 78, tháng 3 - 4 năm 2013
* Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Tân Văn số 3 năm 2013
Nhận xét
Đăng nhận xét