Bài thơ Phố cổ được phổ nhạc, nhạc sĩ: Nguyễn Quốc Tây
Bài thơ Phố CỔ được phổ nhạc
Là một người làm thơ nghèo nên Thanh Trắc Nguyễn Văn không thể nhận lời chào mời của các nhạc sĩ để trả chi phí nhờ họ phổ nhạc cho thơ của mình. Thanh Trắc Nguyễn Văn cũng lại là một nhà giáo quá bận rộn chỉ biết chăm lo dạy học, ít có thời gian đi đâu, ít có dịp gặp gỡ giao tiếp, ít có điều kiện quen biết nhiều. Cũng chính vì những khiếm khuyết quan trọng này nên đối với các anh em trong giới nhạc sĩ, Thanh Trắc Nguyễn Văn hầu như không quen biết một ai.
Thanh Trắc Nguyễn Văn rất biết ơn nhạc sĩ Nguyễn Quốc Tây, người ở Tây Ninh, dù chưa gặp mặt bao giờ đã tự ý phổ nhạc bài thơ Phố cổ của Thanh Trắc Nguyễn Văn. Xin kính chúc nhạc sĩ Nguyễn Quốc Tây có nhiều sức khỏe và luôn có thêm nhiều sáng tác mới.
PHỐ CỔ
Ta về như chiếc lá
Rụng rơi xuống cội nguồn
Lang thang chiều phố cổ
Gió mỏng mềm như sương.
Nhà em xưa ngõ vắng
Một thuở qua ngại ngùng
Giờ nhặt mùi hoa cũ
Cầm nắng vàng run run…
Hỏi hoa hoa đã úa
Hỏi nắng nắng sang sông
Hỏi người người chẳng nhớ
Biết em còn hay không?
Phố cổ hoá phố chợ
Đèn nhấp nháy ngược xuôi
Nhà mái bằng thay ngói
Tường sơn nước thay vôi.
Cổng đình giờ quét đỏ
Phừng phực lửa hoàng hôn
Ta về nghèn nghẹn nhớ
Phỏng rát cháy tâm hồn.
Mảnh sân rêu cổ tích
Mọc lênh khênh dãy lầu
Nửa đau đau chìm lắng
Nửa buồn buồn dâng cao.
Ta về như mây trắng
Gục khóc cuối chân trời
Tìm em chiều phố cổ
Sương khói mờ chơi vơi.
1998
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm – NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhận xét
Đăng nhận xét