Đôi dòng cảm xúc khi đọc tập thơ Huyền Thoại Người Lái Đò
Đôi dòng cảm xúc khi đọc tập thơ Huyền Thoại Người Lái Đò
Đọc tập thơ “Huyền thoại người lái đò”, người đọc có cảm giác tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn đã đi rất nhiều nơi và cũng đã từng trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc.
Khi đến miền Tây Nam bộ, tác giả đã ngẩn ngơ trước nét đẹp duyên dáng của các cô gái đồng bằng sông Cửu Long. Ngẩn ngơ đến độ tác giả đã viết nên những câu thơ thật xuất thần:
“Cúi hôn vạt nắng bên thềm
Thầm mơ hôn vạt áo mềm bà ba
Bến Tre đất gấm trời hoa
Câu thơ lại nhớ
Biết là nhớ em!”
(Thơ tình viết ở Bến Tre)
“Ta về phía biển xa xăm
Ngựa ô khớp bạc gọi thầm trong mơ
Em giờ đã thắm duyên tơ
Câu Trương Chi hát thôi chờ kiếp sau...”
(Về lại Ba Tri)
Đến miền Trung có gió cát và biển xanh, có những đồi thông Tây nguyên phủ đầy sương lạnh, những câu thơ tình lại càng da diết hơn:
“Người đẹp xách giày đi qua bãi cát
Bỏ lại sau lưng muôn vạn ánh nhìn
Biển yêu bờ biển thét gào khao khát
Đá yêu người đá ngơ ngẩn lặng thinh”.
(Đá và người)
“Pleiku ngan ngát hương trà
Đi trong sương trắng ngỡ là áo em
Nhà nàng ngõ lạ giờ quen
Sao qua trăm buổi vẫn quên lối về?”
(Pleiku buồn không em...)
Và cuối cùng khi đặt chân lên những nơi trên miền đất phía Bắc của Tổ quốc, các câu thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn càng trở nên giàu âm điệu hơn. Âm điệu của các câu thơ mang âm hưởng rõ nét của những câu lý lơi hát ghẹo Phú Thọ, của những bài hát trữ tình quan họ Bắc Ninh,… vừa đậm đà tính dân tộc và cũng đầy chất nhân văn của một đất nước có mấy ngàn năm văn hiến:
“Lý lơi đêm hội mùng mười
Rao câu hát ghẹo tìm người hữu duyên.
Nam Cường hát ghẹo Thanh Uyên
Lời quen hát ghẹo lời nguyền trăm năm.
Sợi đay hát ghẹo tơ tằm
Quạt mo hát ghẹo quạt trầm hương bay.”
(Hát ghẹo)
“Thu này trầu vẫn chưa cay
Lời ca quan họ lại say nồng nàn
Yêu nhau cởi áo cho nàng
Qua cầu gió thổi bàng hoàng nhớ thương”.
(Mùa thu quan họ)
Đặc sắc nhất là trong tập thơ có những bài thơ viết về nhà giáo với những dòng chữ thật cảm thông và những nhận thức cũng thật tinh tế:
“Trang sử thuở hồng hoang cô lần giở giữa nắng hồng
Đất Lĩnh Nam hổ dữ đứng từng bầy
Rừng Phong Châu sấu đói nằm từng lũ
Ầm ầm tiếng voi gầm
Rầm rầm tiếng ngựa hí
Hò phá núi…
Những Sơn Tinh cùng những bàn chân Lạc Việt lội bùn lóp ngóp
Những con số đầy bụi thời gian trở mình thức giấc
Đứng dậy xếp hàng
Cùng cô kể
Chuyện ngày xưa…”
(Giờ học sử)
“Học trò về thăm bến sông xưa
Con đò ngang vắng bóng...
Có em nói thầy đã đi tìm lửa phương xa
Có em đoán thuyền thầy đang vượt biển lớn
Có em vớt được những mảnh vỡ của thuyền
Khóc...”
(Huyền thoại người lái đò)
Tập thơ “Huyền thoại người lái đò” là tập thơ riêng thứ sáu của Thanh Trắc Nguyễn Văn. Và đây cũng là một trong những tập thơ hay nhất của anh. Trong giới hạn của một bài viết chỉ có thể “cỡi ngựa xem hoa”, chúng tôi không thể nào giới thiệu hết những cái hay, những cái mới, những cái độc đáo lấp lánh trong từng câu chữ, trong từng bài thơ được. Chúng tôi xin chúc mừng nhà thơ và chúc anh sẽ lại có thêm nhiều tập thơ hay hơn nữa.
“Nhớ em treo mảnh trăng gầy
Buồn dâng chén tím
Cạn ngày
Vào đêm…”
(Mùa thu sông Mã)
(Bài đã đăng trên trang web Lục Bát Việt Nam ngày 1.6.2013)
Kim Như
Nhận xét
Đăng nhận xét