Đôi dòng tâm sự về bài thơ Tiễn cô giáo Ái Lan
Tiễn cô giáo Ái Lan
Tiễn em về với thiên đường
Hoa lan vẫn nở đưa hương ngậm ngùi
Mây bay thấy bóng em cười
Bảng xanh, phấn trắng khóc người đi xa....
2013
Thanh Trắc Nguyễn Văn
--------------------------------------------------------------------------------------------
Bài thơ trên Thanh Trắc Nguyễn Văn đã viết tặng đưa tiễn cô giáo Ái Lan về nơi vĩnh hằng trong một ngày của tháng tư năm 2013. Đã có rất nhiều người có ý kiến phản hồi với Thanh Trắc Nguyễn Văn về bài thơ tứ tuyệt này. Phần đông họ tỏ ra không bằng lòng với câu thơ:
“Mây bay thấy bóng em cười”
Họ lý giải thơ chia buồn sao lại "cười"? Phải "khóc" mới đúng chứ!
Cô Ái Lan là một giáo viên dạy văn, khi cô qua đời, bạn bè và đồng nghiệp của cô có khá nhiều người giỏi thơ văn nên họ đã làm rất nhiều bài thơ tặng cho cô. Nói chung tôi không thích thơ của họ. Thơ chia buồn nhưng họ viết có những câu thơ cứ như là trách cứ cô Ái Lan: “Chị đi bỏ lại con thơ”, “Nỡ nào xa cách chị ơi!”, “Xa chồng xa cả hai con”…
Theo ý của riêng tôi cô Ái Lan bị bạo bệnh qua đời, cô nào có muốn xa chồng con đâu, sao lại cứ phải làm thơ để “trách” một cô giáo đã suốt một đời tận tụy với nghề giáo, luôn yêu thương gia đình mãi như thế?
Cô Ái Lan theo đạo Thiên Chúa, nên tôi rất mong cô được lên Thiên đường, mà với tư cách của một nhà giáo luôn quan tâm chăm sóc đến học sinh như cô, tôi nghĩ cô rất xứng đáng:
“Mây bay thấy bóng em cười”
Đời là cõi tạm, than khóc liệu có ích gì? Hãy để người ra đi được thanh thản, không còn quyến luyến. Trong câu thơ cuối tôi không để “người” khóc cô Ái Lan cũng vì lý lẽ trên. Tôi đã để cho hai “vật vô tri” nhưng rất gắn bó với nghề giáo là “bảng xanh” và “phấn trắng” cùng khóc thương cô. Đó cũng là những giọt nước mắt “rất người” của các học sinh và bạn bè đổng nghiệp trong mái trường Võ Thị Sáu, khi họ phải đưa tiễn cô đi xa mãi mãi…
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Nhận xét
Đăng nhận xét