Thơ 0347: Nghêu ngao ca

 
























NGHÊU NGAO CA

Nghêu ngao hát giữa nhân gian
Hỏi ai địa ngục, thiên đàng là đâu?
Tìm người trong chốn không nhau
Tháng năm nối lại toàn màu cô đơn.

Nghêu ngao gảy khúc nhạc hờn
Tiếng yêu, tiếng hận chập chờn gần xa
Đường đời lắm nẻo bôn ba
Cầm lên mảnh nhớ vẫn là bóng em!

Nghêu ngao rót rượu vào đêm
Trăng thu bỗng rụng xuống thềm ngả nghiêng
Kìa kìa môi thắm, mắt duyên
Tỉnh say chẳng biết là tiên hay mình?

Nghêu ngao ngồi trước bình minh
Câu thơ ném giữa tử sinh mà cười
Cuội xưa nói dối lên trời
Thương ta viết thật mãi đời trần gian…


2014
(Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Long An, tháng 4 năm 2015)

Thanh Trắc Nguyễn Văn






































-----------------------------------------------------------------------
* Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Long An, tháng 4 năm 2015
* Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Cửa Biển số 159, tháng 6 năm 2015

<> Bài thơ được viết tặng cho anh Nguyễn Hồng Xuân, chiến sĩ đặc công Sài Gòn Gia Định cũ (trước năm 1975). Tuy sức khỏe đã yếu lại thêm mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối nhưng anh Xuân vẫn rất lạc quan yêu đời. Tôi đã viết bài thơ này khi gặp anh Xuân và nghe anh tâm sự tại quán cà phê Nghêu Ngao.

Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Nhận xét

Entri Populer

Tục ngữ về Mùa Hè

Ca dao về địa danh Bắc Ninh

Ca dao về địa danh Quảng Nam - Đà Nẳng (3)