Thơ con cóc vui
Con cóc chẳng phải con gà
Quả ổi chẳng phải quả na quả dừa
Cái đục chẳng giống cái cưa
Mùa xuân không thể có mưa mùa hè
Đôi mắt không phải để nghe
Đôi dép không phải để che trên đầu
Đã nghèo thì không thể giàu
Ngồi trên đỉnh núi không thể câu cá mè
Mới đẻ sao biết đi xe
Điếc tai sao có thể nghe nói thầm
Đã đúng thì không thể nhầm
Cục than đang nóng không ai cầm vào
Chín giờ chẳng phải buổi chiều
Đêm thì chẳng thể có nhiều nắng đâu
Con gái chẳng thể có râu
Con trai chẳng thể trên đầu cài nơ
Đang thức thì chẳng thể mơ
Ngồi trên xe đạp chơi cờ làm sao
Đã lùn thì cẳng chẳng cao
Đã nặng một tạ làm sao mà gầy
Mặt em trứng cá mọc đầy
Thì làm sao nói "Em đây má hồng"
Có những lần mơ màng trong quán rượu,
Anh vô tình cầm đũa viết tên em.
Đời chỉ vui khi tay cầm chai rượu,
Khắc tên em lên cổ cánh chân gà.
Người đi một nửa hồn tôi mất.
Một nửa hồn kia... đứng chửi thề...
Cái giường mà biết nói năng
Thì ông hàng xóm hàm răng chẳng còn
Dù ai đạp ngả đạp nghiêng
Giường đây vẫn vững như kiềng bốn chân
Cá không ăn muối cá ươn
Chồng mà cãi vợ, lên giường hối ngay!
Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà?
Chú chuột đi chợ đường xa
Em là cô chuột, vào nhà đi anh!
Trúc xinh trúc mọc bờ ao
Em xinh... không mặc tí nào càng xinh!
Trách người quân tử vô danh
Chơi hoa xong lại... hái cành kế bên
Nam vô tửu như kỳ vô phong
Nữ vô phòng kỳ vô phong cũng phất!
Thân em như giếng giữa đàng
Người khôn rửa ..., người phàm rửa chân
Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau cũng chỉ vì vài sợi quăn.
Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?
Mận hỏi thì đào xin thưa
Hôm nay tới tháng nên chưa được vào!
Đàn ông miệng rộng thì sang
Đàn bà ... rộng chồng than tối ngày.
Thứ hai em phải đi làm
Thứ ba em cũng vì làm phải đi
Thứ tư làm việc nên đi
Thứ năm càng phải vội đi để làm
Thứ sáu em cũng phải tham
Thứ bảy bận quá vì làm phải đi
Chủ nhật thủng thẳng nghĩ suy
Ở nhà buồn quá có khi đi làm
Con cóc là cậu ông trời
Thơ em con cóc nói lời mến thương
Ai ? người có thấy vấn vương
Ai ? người có muốn chung đường thơ em
Thơ Thu, giọt nhớ dịu êm
Trăng ngà soi bóng êm đềm sông quê
Thơ Đông gió lạnh dẫu về
Dệt vần thơ ấm lời thề trao ai
Thơ Xuân rực rỡ nắng mai
Hoa đào đua nở không phai sắc hồng
Thơ Hè in bóng phượng hồng
Con đường thơ ấy vẫn nồng hương yêu
Con cóc…chỉ có bấy nhiêu
Thu về thêm chút liêu xiêu thôi mà
Nếu ai có lỡ ghé nhà.
Tác giả: Hải Yến
Nhận xét
Đăng nhận xét