Em và tôi
có ánh trăng huyền hoặc trong đêm
lấp lánh nơi ngút ngát phía trời xa
đã một lần
và nhiều lần tôi nhìn thấy
phía đó
có em
có cả 1 bầu trời xanh thẳm
như ước mơ
chưa từng nhuốm bụi bặm bao giờ
tôi vẫn nghĩ
trong em là sự thanh thoát đến diệu kỳ
rất dịu dàng
đơn sơ
nhưng luôn luôn rạng rỡ
tôi vẫn thường nghĩ về em
là bờ cát trắng
ở hai bên dòng sông trong trẻo ấy
tôi vẫn thường nghĩ về em
thuần khiết như ánh nắng ban mai
em đẹp
đẹp một màu trắng
của sự tinh khôi
Em có biết?
Tôi vẫn nghĩ về em như thế
những ngày tháng cứ nối tiếp qua mau
tôi và em cũng vẫn xa nhau
nhưng trong ý nghĩ
trong sát na tích tắc
tôi chợt gần em
như tự bao giờ
tôi đã có em
trong màu trắng ấy
là tất cả các màu sắc
sự rạng rỡ cầu vồng
của tâm hồn
cho dù em chẳng bao giờ nghĩ về mình như vậy
nhưng trong lòng tôi
là như vậy em ơi
tôi thích
ánh nắng của ban mai
cứ mỗi bình minh
nhìn ra ngoài trời xanh, thăm thẳm
tôi thấy em cùng nắng
đến bên tôi
nắng nói
Em là nắng
và nắng ấm
là em
có phải không?
Nhận xét
Đăng nhận xét