Lời bình thơ của Huỳnh Ngọc: Bán đất của cha ông để lại với mong được đổi đời là một niềm vui và mưu cầu hạnh phúc của rất nhiều người nông dân chân lấm tay bùn. Nhưng qua bài thơ hình như tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn lại muốn nói lên một lời cảnh báo khác với mọi người, với xã hội đương đại. Mở đầu bài thơ là hai câu thơ thảng thốt và chua xót.: “Làng tôi đất bán sạch rồi Còn chăng là lớp bùn bồi ven sông …” Vâng, đất đã bán sạch rồi. Bán sạch sành sanh… Còn chăng là lớp bùn mới bồi ven sông là chưa bán được. Lớp bùn mới bồi này không bán được vì không có ai mua, nếu có người mua chắc chắn những người nông dân trong làng lại sẽ đổ xô tranh giành nhau để bán nốt thôi. Thật đáng xấu hổ, và cũng thật đau lòng. “Ông tôi mỗi sáng lưng còng Đi gieo hạt lệ xuống đồng “thổ cư” Còn cha ngơ ngác ậm ừ Nhìn nhà máy cứ từ từ mọc lên Mẹ buồn thao thức đêm đêm Hỏi đàn cò trắng sao quên không về ?” Người ông của nhân vật “tôi” đã làm gì sau khi bán đất? Ông đi “gieo hạt lệ”! Đất đã bán rồi không còn