Thơ 0116: Phố cổ
PHỐ CỔ Ta về như chiếc lá Rụng rơi xuống cội nguồn Lang thang chiều phố cổ Gió mỏng mềm như sương. Nhà em xưa ngõ vắng Một thuở qua ngại ngùng Giờ nhặt mùi hoa cũ Cầm nắng vàng run run… Hỏi hoa hoa đã úa Hỏi nắng nắng sang sông Hỏi người người chẳng nhớ Biết em còn hay không? Phố cổ hóa phố chợ Đèn nhấp nháy ngược xuôi Nhà mái bằng thay ngói Tường sơn nước thay vôi. Cổng đình giờ quét đỏ Phừng phực lửa hoàng hôn Ta về nghèn nghẹn nhớ Phỏng rát cháy tâm hồn. Mảnh sân rêu cổ tích Mọc lênh khênh dãy lầu Nửa đau đau chìm lắng Nửa buồn buồn dâng cao. Ta về như mây trắng Gục khóc cuối chân trời Tìm em chiều phố cổ Sương khói mờ chơi vơi. 1998 (Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm – NXB Thanh Niên 2002) Thanh Trắc Nguyễn Văn ----------------------------------------------------------------------------------- * Bài thơ đã đăng trên báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính số 574, ngày 30.9.2014 * Bài thơ đã đăng trên Tuần báo Văn Nghệ tp.HCM số 462, ngày 10.8.2017 + Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Cỏ Hoa Thì Thầm - NX